Lướt vội tin tức dạo gần đây, ta có thể dễ dàng bắt gặp những bài viết về những chuyến đi về miền Tây Bắc, Đông Bắc của Việt Nam với những cánh đồng hoa tam giác mạch nở rộ, những con đường miền núi đầy nụ cười ngây thơ của trẻ con, những chuyến phượt nô nức khắp các cung đường....
Họ đi một phần vì tuổi trẻ đam mê tìm kiếm trải nghiệm, số khác đi cho bằng bạn bằng bè. Người trẻ cứ mãi mơ về sự choáng ngợp, trầm trồ và ngưỡng mộ dành cho một chữ “phượt”. Họ dần bỏ quên một nơi bát ngát chẳng kém đâu, lại nên thơ chẳng đâu bằng, một nơi cứ thản nhiên xinh đẹp theo cách mà hằng trăm năm qua nó vẫn thế. Không kèn không trống, không tiếp thị, không chiêu trò PR, Tràng An - Ninh Bình như một bóng cổ thụ chậm rãi, cứ mãi luôn hùng vĩ, an yên sát bên cạnh một Hà Nội sầm uất.
Tôi đến Tràng An-Ninh Bình trong một tâm trạng không tốt mấy.
Chuyến đi Mộc Châu ấp ủ suốt 2 tháng của tôi tan tành mây khói chỉ vì trời mưa tầm mưa tã, còn hoa cải thì loe ngoe chưa nở. Ninh Bình hiện lên tình cờ như một dạng kế hoạch B vớt vát chuyến hành trình ra Bắc đợt này, vì nó cách Hà Nội chỉ 105km và có thể đi về ngay trong ngày.
Tôi đã từng nghe đến Ninh Bình rất rất nhiều lần, cả sách vở lẫn truyền thông chính thống luôn ra rả ca ngợi Ninh Bình là di sản văn hóa thế giới. Dường như cái gì quen thuộc quá thì người ta thường đánh mất sự háo hức, tò mò về nó. Nhưng sau khi tới Tràng An, thì việc tôi làm suốt chuyến đi thuyền hơn 3 tiếng là há hốc miệng, trợn tròn mắt, ô a thích thú. Để rồi cuối cùng đành gật gù công nhận, cái gì mà dính tới UNESCO thì cũng chẳng thể là dạng vừa đâu.
Tôi bắt đầu chinh phục Tràng An bằng một chuyến đi thuyền có giá 150k 3 tiếng không người thuyết minh.
Thuyền sẽ đi dọc khu du lịch sinh thái Tràng An, đi qua 9 động và 3 đền cổ, nước trong veo thấy tận đáy.
Ngay từ đường vào Tràng An, những rặng núi đá vôi sừng sững đã thi nhau hiện lên dọc hai bên đường, thi nhau lấp ló trước mặt, chỉ như thế thôi cũng đã hùng vĩ lắm rồi. Tôi ghép cặp với một đôi du khách người Đức, ngang ngang tuổi và cùng chung một đam mê dịch chuyển, bọn tôi nhanh chóng tíu tít khiến 3 tiếng cứ ngỡ là dài mà trôi qua như tích tắc.
Xem thêm: Các khách sạn giá rẻ tại Ninh Bình
Cảnh đẹp Tràng An
Cô lái đò khéo léo nhanh chóng đưa cả 4 đứa xuôi theo dòng nước, đi về hướng những rặng núi đá vôi trập trùng đằng xa. Thân núi trắng xám lộ ra lấp ló bên dưới những tầng thực vật phong phú xanh tới mướt cả mắt. Thuyền đưa chúng tôi đi dọc 2 bên núi, đi xuyên qua tán cây, bên trên ánh nắng vàng đan lung linh với màu lá, bên dưới nước lấp lánh ánh xanh. Một phần xanh do núi trời dịu dàng soi bóng, phần còn lại xanh do những loại tảo, loại rong lười biếng đong đưa dưới đáy.
Non nước Tràng An
Điểm xuyết trên nền nước biếc là đâu đó những bầy cá chép béo núc ních, con màu cam, con thì màu đen, cũng có con màu nâu đất. Nước ở Tràng An trong và sạch đến nỗi làm người ta cảm giác rằng chỉ cần với tay xuống, là có thể chụp được rêu hay bóc ngay được từng hòn sỏi, con cá, dễ dàng như ở trong hồ kiểng.
Màn thú vị nhất phải nói là chèo thuyền qua động, lúc nhìn thuyền cứ thế lao thẳng tới vách núi tôi đã có chút hoảng, nhưng cô lái đò thì cười hề hề, bảo chúng tôi đừng lo lắng quá, chỉ là đi qua động thôi.
Hang động là những đường hầm xuyên qua núi, mà miệng hang có khi chẳng đủ cao để tôi có thể ngồi thẳng lưng. Vào hang rồi thì phía trên đầu cơ man những mỏm đá mà mẹ thiên nhiên ngẫu hứng đặt để không theo bất kì hình dạng nào, bên dưới vẫn là mặt nước lạnh lùng, yên ả nhưng nay nom trong bóng tối có phần đáng sợ hơn rất nhiều.
Xuyên suốt 9 hang động là bao lần phải a ô vì độc đáo, những cột đá xuất hiện bất thình lình né không kịp, những khúc quanh khiến cả bọn đứng tim, nước róc rách chảy trên tường và chẳng nề hà tới việc nhỏ tong tong vào bất kì ai... Cảm giác vào động căng thẳng bao nhiêu thì cảm giác từ trong động tối tăm chật hẹp, hắt tới một luồng ánh sáng, rồi thì khung cảnh bao la dần dần hiện ra tới khi con người lại lọt thỏm nhỏ bé giữa thiên nhiên xanh mướt, cảm giác thích thú khi ấy khó mà diễn tả thành lời được.
Rất tiếc là trong động ánh sáng quá tối nên tôi không chụp được một tấm ảnh nào cả.
Nơi đây quá yên bình để có thể thỏa mãn cái gọi là nhiệt huyết khám phá mà người ta vẫn đang lăng xê ngày ngày.
Tràng An là một nơi hoàn hảo gần Hà Nội dành cho những ai muốn chiêm ngưỡng cái đẹp một cách chậm rãi, thả tay xuống làn nước trong xanh, hít đầy bụng mùi hương của cỏ cây, hay tìm hiểu thêm về sử tích.