Ngôi chùa mới sửa lại màu ngói còn quá tươi, cột đá đỡ diềm mái dường như hơi tân kỳ quá... nhưng cái thần khí vẫn giữ đó, ngôi chùa nhỏ ẩn mình trên núi lớn, giữa ngàn mây, không lụy bụi trần.
Nằm ở khoảng giữa thành phố Hạ Long và thị xã Uông Bí, cách quốc lộ 18 chừng dăm cây số, trên một ngọn núi cao bên hồ nhân tạo Yên Lập có một ngôi chùa mang cái tên rất ... “Tây du” - Lôi Âm tự.
Chùa Lôi Âm - Ảnh: Sưu tầm
Xem thêm : các khách sạn giá rẻ tại Quảng Ninh
Đường lộ rải nhựa kết thúc tại một bến thuyền thưa thớt với chỉ dăm con thuyền tẻo teo và một quán hàng. Con đò máy của nhà chùa dùng đưa khách sang ngang là đồ vật hiện đại và có kích thước to lớn nhất ở đây. Vỏ ngoài sơn màu sáng và tiếng nổ phành phạch của nó có vẻ không mấy hợp với khung cảnh, nhưng ngay sau khi rời bến nó đã hòa vào bao la núi non sông nước. Những hòn đảo ngoi trên mặt hồ trước kia vốn là những đồi thông nên vào mùa nước lớn cây cao tràn ra khỏi mép đảo. Con đò cứ như lao thẳng vào khe núi, nhưng khi tới gần trời đất lại mở ra bao la. Trên những triền đảo thấp, làn sương mỏng lan trên mặt hồ rộng lau sậy phất phơ.
Kiến trúc Chùa Lôi Âm - Ảnh: Sưu tầm
Cậu lái đò còn khá trẻ nhẹ nhàng từ chối khi chúng tôi có ý định lì xì đầu xuân: “Đò này của chùa, không thu tiền khách sang ngang. Nếu chư vị có lòng xin làm công quả mang gạch lên chùa”. Gạch đã được buộc sẵn từng đôi, không xách thì có thể treo toòng teng lên gậy mà khiêng, người nào sức dài vai rộng có thể bỏ dăm bảy cặp vào bao bố mà quảy, hệt như thầy trò Đường Tam Tạng vậy. Dăm chục bước chân đầu cảnh thơ, trời mát ai cũng đi phăm phăm.
Mái Chùa Lôi Âm - Ảnh: Sưu tầm
Xem thêm: Các khách sạn giá ưu đãi tại Quảng Ninh
Nhưng qua chừng hai ngọn đồi đã thấy chân chồn, mồ hôi vã. Hóa ra gạch không nặng, hành lý không nặng, chính cái xác phàm của ta lại là thứ nặng nề đáng ghét nhất. Một cụ bà khi nãy bị đám thanh niên bỏ lại sau giờ đã theo kịp, không dừng bước chân bà nói như chỉ đủ cho mình nghe: “Thư thư thôi các bác ạ, bằng ba thế này mới được nửa đường. Xin đức thánh chứng cho lòng thành thì đi nhẹ nhàng lắm...”. Kinh nghiệm các cụ quả đúng, đi chùa phải thư thả, nhẹ nhàng, miệng niệm nam mô thì chân leo mấy núi cũng xuể.
Qua chặng nghỉ giữa đường thì mệt nhọc cũng vơi đi nhiều phần, mùi nhựa thông ngào ngạt không gian, tuy không có tiếng suối reo hay vượn hót nhưng cũng đáng cho là chốn tiên bồng nếu như không có mấy bảng cảnh báo cháy rừng và yêu cầu giữ vệ sinh chung. Chặng đường thứ hai núi dốc hơn, chân đã chồn tới mức muốn “sụm bà chè” thì bỗng nghe tiếng chuông chùa âm âm, tiếng mõ ẩn hiện trong sương. Cũng phải một thôi đường nữa mới thấy rõ hình ngôi chùa tọa trên sườn núi cao, thử thách cuối cùng là ngót trăm bậc thang dốc đứng dẫn lên sân chính.
Không phải ngôi chùa tòa ngang dãy dọc, cũng không phải mây núi hùng vĩ làm ta choáng ngợp. Bỗng nhận thấy hai viên gạch mang công sức của ta chìm trong lớp lớp những viên gạch dưới sân chùa. Cây hương trước cửa chùa không cháy rừng rực, khói không tuôn làm chảy nước mắt người mà lan tỏa và nhẹ quyện vào lớp khói sương phảng phất dù đã sắp chính ngọ. Ngôi chùa mới sửa lại màu ngói còn quá tươi, cột đá đỡ diềm mái dường như hơi tân kỳ quá... nhưng cái thần khí vẫn giữ đó, ngôi chùa nhỏ ẩn mình trên núi lớn, giữa ngàn mây, không lụy bụi trần. Tương truyền chùa được lập cách đây đã nhiều trăm năm, do công của một hoàng tôn đời Lê.
Bến đò Chùa Lôi Âm - Ảnh: Sưu tầm
Nghe rằng chùa linh lắm, vua chúa cũng không quản ngại xa xôi cách trở thường lui tới đây để cầu an, đặc biệt là cầu mưa thuận gió hòa. Trời khô nắng hạn đến mấy chỉ thỉnh lên một hồi chuông là mây vần tụ về, bão lụt đến mấy cũng mưa tạnh mây tản. Nơi đây cũng đã hình thành một hồ nước ngọt nhân tạo khổng lồ giúp tưới tiêu khắp một vùng sơn cước.
Khách lên chùa bắt đầu có người cầu chức, xin của và ngoài chùa chính còn giữ khí Phật, cách vài trăm mét người ta đã lập thêm miếu Bà, hang Cậu. Biết làm sao được, một đằng phải giữ tín ngưỡng dân gian, một đằng nữa các con nhang đệ tử lại là những người góp công quả nhiều nhất, tích cực nhất. Cơ chế thị trường đã lên núi từ lúc công nhân lâm trường được giao khoán chăm sóc và thu hoạch nhựa thông. Nhưng, như bà quản gia nhà chùa cho biết nếu không có sự tích cực của các tín chủ kết hợp với nhà chùa vận động đóng góp xây mới thì ngôi (chùa) cũ chắc năm qua đã sụp rồi, kể cả nhiều bức tượng Phật cổ cũng vậy.
Cảnh sắc bến đò Chùa Lôi Âm - Ảnh: Sưu tầm
Xem thêm: Các tour du lịch Hạ Long - Quảng Ninh
Nấn ná mấy cũng phải tới lúc chia tay. Người ta thường nói lên khó xuống dễ, thêm nữa ưu phiền đã vợi hết, thân xác như thanh thoát hơn nhiều. Tiếng máy diesel phành phạch đưa tâm thức khách xuân trở về với thực tại, bến bên kia có hai xe du lịch vừa tới, có lẽ dân Hà Nội lên.
mytourblogs.com - Nguồn: tổng hợp
0 Thích